Tổng cộng, thời gian ông chạy quãng đường Marathon là 54 năm, 8 tháng, 6 ngày, 5 giờ, 32 phút và 20,379 giây là tổng thời gian ông chạy hoàn thành quãng đường 40,km.
" Cuộc đua này dài quá, trong khi đua, tôi đã cưới vợ sinh 6 đứa con và có 10 người cháu nữa cơ ", ông dí dỏm cho biết.
Ông là Shizo Kanakuri, sinh ngày 20/8/1891 - mất 13/11/1983, là một vận động viên marathon người Nhật. Ông được cho là "Ông tổ của Marathon" tại đất nước mặt trời mọc này.
Tại Olympic năm 1912 tại Stockholm, Thụy Điển. Ông là một trong 2 VĐB Nhật Bản đầu tiên tham gia Thế vận hội với cương vị là người Châu Á da vàng đầu tiên.
Để đến được Stockholm, Kanakuri đã phải di chuyển bằng tàu và xe lửa suốt 18 ngày liền. Tại địa điểm diễn ra cuộc thi nhiệt độ là 25˚C ,khiến hơn một nửa VĐV bị hiện tượng tăng thân nhiệt đột ngột ( Hyperthermia ). Và ông cũng bị hiện tượng này, mà ông còn bị ảnh hưởng sức khỏe vì không hợp với thực phẩm ở đây.
Ngày 14/7 diễn ra cuộc thi, thời tiết nắng nóng đã làm ảnh hưởng rất nhiều kết quả thi đấu của các VĐV, Có 68 người ở vạch xuất phát thì có đến 33 người bỏ cuộc giữa chừng. Ông Kanakuri đã rất lạc quan , ông chạy rất lâu bên cạnh người chiến thắng là Ken McArthur người Nam Phi. Nhưng đến km 27, giữa nhà thờ làng Sollentuna và trạm kiểm soát ở Tureberg, Kanakuri buộc phải nghỉ dừng chân, và ông ngất đi sau đó. Một gia đình cạnh đường thấy và đưa ông một cốc nước dâu. Ông cảm ơn và nhận lời mời vào nhà nghỉ một lát, và ông …ngủ tít mít cho đến tận sáng hôm sau . Ban tổ chức đã tá hỏa đi tìm nhưng không thấy.
Shizo Kanakuri (1891-1983) là một trong hai vận động viên Nhật đầu tiên tham gia Thế vận hội. Sau này ông được gọi là “Cha đẻ môn marathon Nhật Bản”
Khi tỉnh dậy vì quá xấu hổ trước thất bại , Ông đã âm thầm trở về Nhật Bản mà không báo ban tổ chức, chẳng chia tay ai. Ông kinh hoàng tưởng tượng ra giây phút đứng trước các sinh viên đã góp tiền cho ông đi thi đấu, hy vọng đem về vinh quang cho nước nhà.
Trong nhật ký mà ông viết dọc đường, trước sự nhục nhã đó đã có lúc ông muốn kết liễu cuộc đời mình. Nhưng với ý chí của 1 VĐV ông đã vượt qua. Cuối trang nhật ký có một câu đáng chú ý : “ THẤT BẠI NÀY SẺ ĐẺ RA THÀNH CÔNG ! ”.
Về đến nhà, ông bắt tay vào ngay chuẩn bị cho Olympic Berlin 1916. Trong 3 năm tiếp theo ông giành chiến thắng ở mọi cuộc thi quốc gia.
Thế chiến I xảy ra đã lần nữa dập tắt giấc mơ Berlin của Ông. Nhưng ở Bỉ năm 1924 ông đã có mặt và về đích thứ 16 chung cuộc.
Vào năm 1967 Ủy ban Olympic Thụy Điển đã mời ông qua thăm Stockholm, đồng thời dè dặt hỏi ông liệu có định chấm dứt cuộc chạy năm 1912 của mình không. Khi đó ông đã 75 tuổi, đã về hưu sau sự nghiệp giáo sư địa lý ở Đại học Tamana. Không ngần ngại với tinh thần thể thao ông đã đồng ý tham gia.
Vào ngày 20/3/1967 ông xuất phát ở đúng nơi ông đã bỏ dở trước đó hơn nửa thế kỷ và hoàn thành nốt 13km cuối cùng chặng đua giữa một rừng ống kính của báo giới.
Ông đã hoàn tất món nợ ngày nào và tiến vào sân vận động. Các viên chức Olympic Thụy Điển đã bấm giờ chính xác cho cuộc chạy marathon chậm nhất lịch sử: 54 năm, 8 tháng, 6 ngày, 5 giờ, 32 phút và 20,379 giây cho 40,2 cây số (chứ không phải 42,195km theo quy định, vì ngày ấy mọi việc đều phiên phiến cho nhanh ! )
PR SPORT – CHIẾN THẮNG THÁCH THỨC !